
Mấy hôm trước K. nhắn hỏi tôi 1 radio về tonic. Tôi không còn nhớ chính xác mình có bao giờ đưa truyện ngắn “Tonic và Chocolate nóng” vào radio nào hay không. Nên tôi gửi cho K file download của truyện.
Ngoài những câu hỏi thăm nhau thường lệ, K. còn nhắn “Hôm qua đang ngồi nhâm nhi tonic thì nhớ tới radio đó. Từ hồi nghe cái đó mình mới biết uống tonic.”
Tôi đáp, “Còn Th. (tên thật của tôi) thì vẫn chỉ uống chocolate nóng và chưa thử tonic bao giờ.”
“Tonic và Chocolate nóng”, có lẽ là truyện ngắn đầu tiên tôi thu âm. Đây cùng là 1 trong những truyện ngắn mà tôi thích nhất, cho đến tận bây giờ.
Lúc đó, tôi tìm thấy mình phần nào trong những dòng viết, trong sự mơ ước về 1 hạnh phúc bình thường giản dị, như lời tỏ tình không chính thức của Nam:
– Có sao đâu. Rùa cũng dễ sống lắm, sau này em cứ trồng cây và anh nuôi rùa, nó có thể bò quanh những cái cây của em.
Những tháng ngày tuổi trẻ, tôi cứ nghĩ không biết nếu mình nghe được lời tỏ tình như thế thì cảm giác sẽ ra sao. Nhiều năm đi qua, tôi cũng quên dần đi suy nghĩ đó.
Cho đến 1 buổi chiều gió lộng, chồng tôi đứng nhìn mảnh sân ngổn ngang đất cát sau vườn mà nói: “Chồng muốn đào 1 cái ao nuôi cá. Mình trồng thêm hoa ở đây, kế vườn rau. Chồng trồng thêm mấy cái cây lấy bóng mát nữa, cho vợ ngắm cá khỏi lo bị nắng nghen.”
Tôi ngẩn người ra nhìn chồng, cảm giác như có dòng nước ngọt lành chảy tràn trong tâm trí.
Tự dưng lại nhớ 1 câu mà K. đã từng nói, từ rất lâu rồi, ngày chúng tôi bắt đầu nói chuyện:
“Đạp phá thiết hài vô mịch xứ
Đắc lai toàn bất phí công phu”
“Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy
Đến khi thấy được chẳng tốn công”
Nu viết. Tháng Chín 2021