Chẳng biết từ khi nào mà nhắc đến Sài Gòn, thế hệ 8X chúng tôi, hay là thế hệ nào đi chăng nữa, cũng sẽ không hẹn mà nghĩ ngay đến chữ café. Sài Gòn, và những buổi hẹn café luôn là những ký ức đẹp đẽ, ngọt ngào, và có cả nỗi nhớ da diết sau này khi tôi không còn ở Việt Nam nữa.
Tôi hẹn bạn, một số radio dài hơi khác, để tôi kể bạn thêm nhiều những câu chuyện về café khác. Còn Nu Radio 12 lần này, tôi thu âm dành tặng riêng cho Nếp, quán café mùa hè trong ký ức của mình.
Bắt đầu nói về Nếp thì chắc không gì thích hợp hơn là bài viết “Cô gái Nếp” của anh Hà Thanh Phúc trên tuoitreonline tặng chị Lê Cát Tiên, chủ nhân của nơi chốn ấy.
KỶ NIỆM CỦA TÔI, TIÊN VÀ NẾP
Tôi cũng đã như Phúc. Lúc Nếp ở Sài Gòn đóng cửa, tôi thẫn thờ mùa hè trở về nước khi cái chỗ cafe duy nhất tôi cảm thấy thoải mái “được là mình” không còn nữa. Trong suốt quãng thời gian sau đó, dù đi rất nhiều quán cafe, dù thỉnh thoảng vẫn ghé Vừng ở cùng địa điểm đó, nhưng không quán nào cho tôi được cảm giác như thế. Nhưng tôi chưa bao giờ dụng công đi tìm lại Nếp hay Tiên ở Sài Gòn. Lần tôi gặp lại Tiên, là một buổi tối mùa hè ở Đà Nẵng.
Tối hôm đó tôi tới Nếp một mình. Tôi chọn chỗ ngồi đối diện sân khấu, nghe Tiên dạo vài đoạn piano, sửa soạn lên sân khấu. Tới khi Tiên bắt đầu kể chuyện, tự dưng tôi thấy mắt cay cay, kiểu như “À, chỗ cafe của mình đây rồi.” Kiểu như 5 năm hay bao lâu chăng nữa cũng thật sự chẳng có ý nghĩa xa cách gì.
Chỉ như ngày hôm qua thân thuộc. Thân thuộc tới nỗi khi Tiên hỏi: “Em là người đã nói chuyện với chị trên phone. Em tới đây lần đầu”, tôi đã mỉm cười nói nhẹ tênh: “Em đến từ Sài Gòn, đã nghe Tiên rất nhiều đêm ở Nếp SG cách đây gần 6 năm, hôm nay có dịp ra ĐN nên em ghé Tiên.”
Ngồi cạnh và nói chuyện với tôi. Tôi đã không trông đợi chuyện này xảy ra, vì tôi đơn giản đã cảm giác đủ đầy khi được nhìn Tiên trên sân khấu kể chuyện và hát. Nhưng chị đã nói chuyện với tôi, đã kể tôi nghe về dự định, về cuộc sống hôn nhân của chị trong ngần ấy năm.
Như mọi khi, tôi vẫn nghe nhiều hơn là đáp lời. Rồi chị nói 1 câu mà tôi nhớ mãi:
Mọi người nhìn vào sẽ nghĩ chị chắc giao thiệp rộng rãi lắm, nhưng thật sự chị không phải là người quảng giao.
Sau buổi trò chuyện, chúng tôi đi ăn cháo khuya, rồi chị và bạn đưa tôi về nhà. Tôi sau đó follow Tiên trên facebook, nhưng không có ý định làm bạn với chị, dù chị là một trong những người để lại ấn tượng với tôi sâu sắc. Vì tôi nghĩ tôi hiểu những người như chị, những người như tôi, như V., như A. Chúng tôi không phải là những người quảng giao. Thế giới chúng tôi người ngoài nhìn vào thấy lấp lánh sắc màu, nhìn thấy vô số những gương mặt người, nhưng thật ra thế giới của chúng tôi rất nhỏ bé, nằm vỏn vẹn trong lòng bàn tay.
THAY LỜI KẾT
Tôi luôn tin vào nhân duyên và thời điểm. Thời điểm để một việc xảy ra, thời điểm để gặp gỡ (và cả rời xa) một ai đó. Tất cả đều đúng lúc và tự nhiên. Có lẽ vì là một đứa lười biếng nên tôi luôn nghĩ có những điều nếu thật sự xảy ra theo một chiều hướng nào đó thì chúng ta không cần phải dụng tâm nhiều. Nếp ở Đà Nẵng cũng đã đóng cửa. Tiên vẫn hát, có 1 nơi mà Tiên gọi là Trại Điên của riêng mình.
Những năm gần đây thi thoảng Tiên vẫn có những buổi hát và trò chuyện ở các quán café khác, hay cả ở trên mạng. Có 1 lần bạn tôi đi về và bảo, cảm giác nghe Tiên trò chuyện không còn như xưa nữa. Lúc bạn nói tới đó, tự dưng tôi nghĩ tới bài thơ của Xuân Quỳnh:
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanhVà tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâuMột vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưaChi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tưEm yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớHoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
Tôi vẫn dõi theo Tiên, cũng thấy những sự đổi thay trong chị, và cả những đổi thay trong tôi. Nên tôi nhắn lại cho bạn:
“Chúng ta cũng không còn giống như xưa nữa mà, nên làm sao cứ bắt vạn vật phải đứng yên lúc đẹp đẽ đã qua đó, mà mình thì lại cứ bước tiếp về phía trước. Thôi thì cứ như Xuân Quỳnh, mỉm cười mà nghĩ mình đã có 1 thời như thế là hạnh phúc lắm rồi.”
Nu DOP
Ngày 03 Tháng 10 Năm 2021
-//-
LAN TỎA VÀ ỦNG HỘ NU DOP RADIO

*Bạn thích bài viết và số radio này của Nu?
Bạn có thể giúp sự phát triển của Nu DOP Radio bằng cách để lại comment/lời bình, chia sẻ bài viết và radio trên các trang mạng xã hội. Bạn cũng có thể đóng góp ủng hộ Nu DOP Radio. Cảm ơn sự ghé thăm và đồng hành của bạn!